Buổi chiều, bà giúp việc báo một cái tin mừng, mà với vợ chồng anh thì như là sét đánh: Con dâu bà ta vừa điện xuống là bị chậm kinh mất mấy tuần. Ra trạm xá xã khám, thì người ta bảo là đã có bầu rồi. Hơn 7 tháng nữa là đẻ!
Bà giúp việc nói câu đó chẳng ra mừng mà cũng chẳng ra lo. Đơn giản là bà muốn thông báo, bà sắp có cháu nội. Ngay lập tức anh hiểu rằng, đứa cháu nội tương lai ấy của bà ta sẽ làm đảo lộn cuộc sống của gia đình anh. Bởi vì bà ta sẽ phải xin nghỉ về quê chăm cháu, ít ra là 6 tháng, nhiều là cả năm. Mà rất có thể là bà ta sẽ bỏ về vĩnh viễn. Oshin thời này thì chẳng thể bắt họ hứa trước điều gì…
Nghĩ đến đây, anh thấy tức điên lên. Tìm mãi mới được bà oshin này – người cùng quê với anh do bố mẹ anh ở quê giới thiệu. Cơm nấu đang ngon, nhà lau đang sạch, bón cho thằng cu ăn thì phải nói là mỹ mãn. Đùng một cái nay mai bà ta “tếch” về, thì nơi đây, tất cả sẽ tan hoang ra. Đã từ lâu trong cái guồng máy ngày càng phình to ra của gia đình anh, bà ta chính là một cỗ máy cái, mà thiếu nó, guồng máy sẽ ì ạch, động đâu cũng thấy rơi đổ, cãi vã… Bà ta quan trọng đến nỗi, khi bà ta chỉ vừa mới ngỏ lời vay tiền sửa nhà, anh đã rút ví ứng trước tiền công gần 2 năm liền cho bà ta mà không hề bắt làm giấy cam kết.
- Khoản tiền ứng trước, bây giờ làm thế nào nhỉ?- Anh ngập ngừng hỏi vợ – mình đã ứng tiền công cho bà ấy đến tận tháng 12 năm sau. Bây giờ bắt bà ấy trả lại như thế nào?
- Em cũng hỏi bà ấy như vậy rồi. Bà ấy không trả lời. Còn biết trả lời ra sao nữa. Tiền ấy đập hết vào cái nhà đang xây dở rồi còn gì. Đã bảo ngay từ đầu mà, tìm người giúp việc cùng quê là tốt, nhưng phải tìm người không chồng, không con chứ - vợ anh bắt đầu đổi giọng – tìm một “bà tướng” như thế này thì khổ là phải.
- Thì tại con dâu bà ấy chứ tại bà ấy đâu - anh nóng mặt.
- Cả cái con dở hơi ấy nữa- nhắc đến con dâu bà giúp việc, vợ anh lại nổi cáu- Đàn bà con gái nông thôn 24-25 tuổi đầu rồi, chứ có ít đâu, thế mà tránh thai cũng không biết đằng tránh. Ham lắm vào bây giờ sướng chưa? Hai vợ chồng nghề ngỗng chả có, có mỗi sào ruộng, tất cả chỉ trông vào đồng lương oshin của bà mẹ chồng. Bây giờ bà về trông cháu thì lấy gì mà ăn.
- Cứ bình tĩnh, đến đâu hay đến đó- anh an ủi- nó mới chậm kinh, chắc gì đã có bầu, mà có bầu thì chắc gì đã… được(!). Còn bao nhiêu sự cố khác nữa chứ - nói đến đây, anh ngừng bặt, cảm thấy mình không phải khi tiếp tục nghĩ theo cái hướng nhẫn tâm đó.
- Ôi dào, nói huỵch toẹt ra là anh hy vọng nó sẩy thai chứ gì. Còn lâu. Cái con bé phốp pháp, cười híp mắt ấy thì đánh “phạch” một cái là đẻ ra thôi.
- Thế thì mình cứ làm khó bà ấy, bắt bà ấy phải hoàn lại đủ tiền, chưa kể tiền phạt phá hợp đồng- anh kết luận - nếu không, mình doạ báo ra công an phường xem sao.
Vợ anh thở dài. Anh cũng thấy giải pháp cuối cùng anh đưa ra có vẻ trẻ con quá.
*
Hôm sau, bà giúp việc xin về quê một ngày để xem xét nhà cửa. Lúc từ quê lên, bà nói một câu chỏng lỏn:“Cứ tưởng chậm kinh là có bầu, hoá ra chả phải. Nhà đang xây. Nó gánh gạch phụ hồ nặng quá, đâm ra rối loạn..”.
Anh như trút được gánh nặng, nhưng vẫn không quên quèo thêm câu: “Tiếc quá nhỉ. Thế bao giờ bà mới có được cháu nội mà bế đấy? Cô chú ấy còn “kế hoạch” đến bao giờ nữa?”
*
Anh đã quên câu chuyện này đi, cho đến khi nhận được điện của mẹ anh từ quê. Mẹ anh bảo: “Đừng nói cho bà giúp việc biết kẻo bà ấy lại đòi về nhé. Con dâu bà ấy đi nạo hút thai, biến chứng phải nằm viện mất mấy ngày kia kìa. “Bầu” với chả bí, mệt người”.
Thiếu Phương
->Read More...
1 comments:
kinh khung !
Đăng nhận xét
Cảm ơn bạn đã xem bài viết này. Hãy để lại ý kiến hoặc chia sẻ của bạn cùng tác giả nhé. Nhớ để lại tên để tôi còn cảm ơn bạn. Thân mến, Gnasnt