Hôm qua vào bệnh viện thăm người nhà nằm viện. Chợt nhớ câu chuyện của tác giả này viết đăng trên báo Tuổi Trẻ cách đây mấy hôm. Post lại cho mọi ngừời đọc...
Phòng khám bệnh số 13 nằm cuối dãy các phòng khám của bệnh viện. Vì là phòng cuối nên người đến khám bệnh có một không gian khá riêng tư với bức tường ngăn lốm đốm hoa nắng từ trên cao rọi xuống qua những ô thông gió. Tôi là người bệnh thứ mười mấy của phòng.
Tôi không đếm xem có bao nhiêu người đang ngồi đợi thầy thuốc gọi tên, nhưng biết chắc là như thế vì hai hàng ghế đá xếp trước cửa phòng chật cứng người. Sau khi để sổ khám bệnh vào box, tôi đứng tựa tường đọc báo đợi đến phiên mình. Dù phải chờ đợi nhưng tôi không thấy ai sốt ruột. Bởi ngoài hàng hoa nắng xiên xiên gợi cảm từ trên trời cao chiếu xuống, tôi còn thấy những người chung quanh có vẻ vui vui, họ như đang bị cuốn hút vào một chuyện thú vị nào đó.
- Nguyễn Thị Hột, à à… hột vịt lộn gì đó…
Người bệnh là cậu trai tuổi hai mươi râu ria tua tủa bước từ phòng khám ra xướng lên hồn nhiên. Bà người bệnh sồn sồn vừa quờ chân tìm dép dưới ghế đá vừa lẩm bẩm: “Hột vịt lộn bà ngoại mày!”. Vào phòng được dăm phút, bà Hột vịt lộn bước ra:
- Ông nào tên Tiến, Nguyễn Văn Tiến!
Ông tên Tiến lật đật xỏ dép chạy vào. Một chị xem ra là người vui tính nhất, mặc chiếc áo hoa sặc sỡ nhất, nói nhiều nhất trong số những người chờ đợi nháy mắt hỏi tôi: “Có ngọng nghịu gì không mà ngơ ngác vậy?”. Tôi ngơ ngác thật: “Có gì không chị?”. Cố mà nhớ tên người khám bệnh kế mình để đọc lên cho tốt, chớ ấm ớ a thần phù không bị người bệnh chửi cũng bị bác sĩ chửi.
Ông Tiến bước ra. Lại xướng. Phan Thị Diễm Sàng. Cha, nói lại cho rõ coi, Diễm hay Diễm Sàng, hình như ở đây chỉ có mình con tên Diễm. Ông Tiến gãi gãi đầu. Ừ, chắc là tên Diễm. Tại hồi nãy bác sĩ nói cái sàn nhà bị sao sao đó, tui nghe tẩu hỏa nhập ma hết trơn à, mà chắc là bà thiệt, tui thấy bà nộp sổ trước tui mà. Bà tên Diễm nguýt dài ông đểnh đoảng. Mươi phút. Bà Diễm bước ra:
- Võ Văn Đậu Đen!
Chẳng thấy ai lên tiếng cũng chẳng có ai lật đật xỏ dép bước vào. Ông nào tên Đậu Đen vậy. Tiếng hỏi cất lên lanh lảnh từ trong phòng. Chị có chiếc áo hoa sặc sỡ đưa tay ngoắc ngoắc ông đang hút nước mía cuối dãy hành lang. Ông ném bịch nước mía đang hút dở vào chậu cây kiểng gần đó, tất tả cắp chiếc giỏ lác bước vào phòng. Tôi hỏi sao chị biết ổng tên Đậu Đen. Chị mặc áo hoa cười, “Thì tui với ổng có nói chuyện với nhau ở ngoài cổng bệnh viện rồi mà”. Mười lăm phút sau. Ông Đậu Đen bước ra rồi đưa tay vỗ vỗ trán:
- Cái ông này tên… Mu… mu… rùa hay mu gì đó, tên gì khó kêu thấy mẹ!
Tiếng thầy thuốc trong phòng. Ông ơi, ông điếc vừa vừa vậy, Muhamét nghe ra chưa, nhanh nhanh lên, mất thì giờ quá. Ông đứng tuổi đen đen nhiều râu đứng cạnh tôi, có lẽ là người Việt gốc Malaysia, thở dài bước tới đẩy cửa phòng. Đậu Đen vẫn còn đứng lớ ngớ:
- Mẹ cha ơi, tui là nông dân, ông bà cha mẹ tui làm ra hột lúa mấy đời mà chưa bao giờ tui bắt người ăn cơm phải đọc cái tên mu rùa mu gì đó muốn quéo hết cái lưỡi, tui dìa nói thằng con tui lên quép viết báo chơi, bác sĩ gì làm phách dữ vậy!
Bác già ngồi đối diện tôi ôn tồn:
- Thôi thì thông cảm cho bác sĩ một chút, tui khám ở đâu cũng thấy có y tá phụ việc gọi tên bệnh nhân, bữa nay chắc ngày đầu tuần nên hẻo người…
Muhamét lầm lì đẩy cửa bước ra:
- Hà!
Chị áo hoa hỏi ông hù ai vậy. Muhamét quắc mắt lên, không giỡn à nha, tui đang đau bụng muốn chết đây, bà nào tên Hà thì bước vô. Có đến ba người bước vào phòng, tôi và hai ông. Té ra là có hai thầy thuốc trong phòng chứ không phải một. Cô bác sĩ trẻ xinh đẹp ngồi tréo chân nhìn ba người vừa bước vào như nhìn ba người mới từ cung trăng vén mây bước xuống. Bà y tá sồn sồn lại cất giọng lanh lảnh:
- Ai tên Phạm Thiên Hà, tên gì không có thị có văn làm sao phân biệt đàn ông đàn bà!
Hai ông kia lật đật bước ra.
Tôi không biết mình khai cái gì với bác sĩ nữa, chỉ nhớ cô ta kêu tôi lật áo trước rồi lật áo sau, phần kim loại của ống nghe ấn vào da thịt nghe sao lạnh toát. Tôi nhớ cô bác sĩ này quen lắm, không biết ở đâu ra... À, chiều hôm qua lúc trời tạnh mưa, tôi đưa con gái sáu tuổi sang nhà bạn dự sinh nhật, nó mặc chiếc đầm trắng Bạch Tuyết. Cô bác sĩ đi chiếc pây-sì phóng ào qua vũng nước… Nước bắn làm bẩn chiếc áo đầm cưng của con gái tôi mà cô chỉ nhìn vô cảm như nhìn bệnh nhân bước vào phòng khám…
Cắp sổ khám bệnh bước ra, tôi nghe có ai đó thắc mắc, ủa, cô này mới nộp sổ mà sao được khám trước sướng vậy ta. Tiếng trả lời, ui trời, mấy bà bác sĩ ngồi nói chuyện đông chuyện tây, lộn hồn lộn vía nên bốc lộn sổ là chuyện thường, hơi đâu... Ủa, cô ơi, kế tiếp là tên ai vậy... Tôi cũng không nghe bà y tá nói tên gì nữa, mà chỉ loáng thoáng nghe bà kể với cô bác sĩ câu chuyện tình trong bộ phim Hàn Quốc đang “hot” trên tivi khi bà chép chép cái gì đấy từ sổ khám bệnh của tôi vào quyển sổ lưu to đùng trên bàn...
Dắt xe ra cổng bệnh viện, tôi gặp chị áo hoa đang đứng bên xe nước mía:
- Ủa, chị ra đây làm gì, bộ chờ lâu quá chưa đến phiên mình nên bực bội?
- Chờ đợi mẹ gì cô ơi, có bệnh hoạn gì đâu, tui bán nước mía đây nè, nghe ông Đậu Đen kể chuyện khám bệnh vui vui nên tui bắt con gái bán hàng, vô ngồi coi thử!
- Chị thấy vui thật à?
- Thiệt chớ, nhờ vậy mà tui quen với ông Đậu Đen, ổng mới cho tui bài thuốc trái nhàu ngâm rượu trị đau bao tử hay lắm!
Người bệnh là cậu trai tuổi hai mươi râu ria tua tủa bước từ phòng khám ra xướng lên hồn nhiên. Bà người bệnh sồn sồn vừa quờ chân tìm dép dưới ghế đá vừa lẩm bẩm: “Hột vịt lộn bà ngoại mày!”. Vào phòng được dăm phút, bà Hột vịt lộn bước ra:
- Ông nào tên Tiến, Nguyễn Văn Tiến!
Ông tên Tiến lật đật xỏ dép chạy vào. Một chị xem ra là người vui tính nhất, mặc chiếc áo hoa sặc sỡ nhất, nói nhiều nhất trong số những người chờ đợi nháy mắt hỏi tôi: “Có ngọng nghịu gì không mà ngơ ngác vậy?”. Tôi ngơ ngác thật: “Có gì không chị?”. Cố mà nhớ tên người khám bệnh kế mình để đọc lên cho tốt, chớ ấm ớ a thần phù không bị người bệnh chửi cũng bị bác sĩ chửi.
Ông Tiến bước ra. Lại xướng. Phan Thị Diễm Sàng. Cha, nói lại cho rõ coi, Diễm hay Diễm Sàng, hình như ở đây chỉ có mình con tên Diễm. Ông Tiến gãi gãi đầu. Ừ, chắc là tên Diễm. Tại hồi nãy bác sĩ nói cái sàn nhà bị sao sao đó, tui nghe tẩu hỏa nhập ma hết trơn à, mà chắc là bà thiệt, tui thấy bà nộp sổ trước tui mà. Bà tên Diễm nguýt dài ông đểnh đoảng. Mươi phút. Bà Diễm bước ra:
- Võ Văn Đậu Đen!
Chẳng thấy ai lên tiếng cũng chẳng có ai lật đật xỏ dép bước vào. Ông nào tên Đậu Đen vậy. Tiếng hỏi cất lên lanh lảnh từ trong phòng. Chị có chiếc áo hoa sặc sỡ đưa tay ngoắc ngoắc ông đang hút nước mía cuối dãy hành lang. Ông ném bịch nước mía đang hút dở vào chậu cây kiểng gần đó, tất tả cắp chiếc giỏ lác bước vào phòng. Tôi hỏi sao chị biết ổng tên Đậu Đen. Chị mặc áo hoa cười, “Thì tui với ổng có nói chuyện với nhau ở ngoài cổng bệnh viện rồi mà”. Mười lăm phút sau. Ông Đậu Đen bước ra rồi đưa tay vỗ vỗ trán:
- Cái ông này tên… Mu… mu… rùa hay mu gì đó, tên gì khó kêu thấy mẹ!
Tiếng thầy thuốc trong phòng. Ông ơi, ông điếc vừa vừa vậy, Muhamét nghe ra chưa, nhanh nhanh lên, mất thì giờ quá. Ông đứng tuổi đen đen nhiều râu đứng cạnh tôi, có lẽ là người Việt gốc Malaysia, thở dài bước tới đẩy cửa phòng. Đậu Đen vẫn còn đứng lớ ngớ:
- Mẹ cha ơi, tui là nông dân, ông bà cha mẹ tui làm ra hột lúa mấy đời mà chưa bao giờ tui bắt người ăn cơm phải đọc cái tên mu rùa mu gì đó muốn quéo hết cái lưỡi, tui dìa nói thằng con tui lên quép viết báo chơi, bác sĩ gì làm phách dữ vậy!
Bác già ngồi đối diện tôi ôn tồn:
- Thôi thì thông cảm cho bác sĩ một chút, tui khám ở đâu cũng thấy có y tá phụ việc gọi tên bệnh nhân, bữa nay chắc ngày đầu tuần nên hẻo người…
Muhamét lầm lì đẩy cửa bước ra:
- Hà!
Chị áo hoa hỏi ông hù ai vậy. Muhamét quắc mắt lên, không giỡn à nha, tui đang đau bụng muốn chết đây, bà nào tên Hà thì bước vô. Có đến ba người bước vào phòng, tôi và hai ông. Té ra là có hai thầy thuốc trong phòng chứ không phải một. Cô bác sĩ trẻ xinh đẹp ngồi tréo chân nhìn ba người vừa bước vào như nhìn ba người mới từ cung trăng vén mây bước xuống. Bà y tá sồn sồn lại cất giọng lanh lảnh:
- Ai tên Phạm Thiên Hà, tên gì không có thị có văn làm sao phân biệt đàn ông đàn bà!
Hai ông kia lật đật bước ra.
Tôi không biết mình khai cái gì với bác sĩ nữa, chỉ nhớ cô ta kêu tôi lật áo trước rồi lật áo sau, phần kim loại của ống nghe ấn vào da thịt nghe sao lạnh toát. Tôi nhớ cô bác sĩ này quen lắm, không biết ở đâu ra... À, chiều hôm qua lúc trời tạnh mưa, tôi đưa con gái sáu tuổi sang nhà bạn dự sinh nhật, nó mặc chiếc đầm trắng Bạch Tuyết. Cô bác sĩ đi chiếc pây-sì phóng ào qua vũng nước… Nước bắn làm bẩn chiếc áo đầm cưng của con gái tôi mà cô chỉ nhìn vô cảm như nhìn bệnh nhân bước vào phòng khám…
Cắp sổ khám bệnh bước ra, tôi nghe có ai đó thắc mắc, ủa, cô này mới nộp sổ mà sao được khám trước sướng vậy ta. Tiếng trả lời, ui trời, mấy bà bác sĩ ngồi nói chuyện đông chuyện tây, lộn hồn lộn vía nên bốc lộn sổ là chuyện thường, hơi đâu... Ủa, cô ơi, kế tiếp là tên ai vậy... Tôi cũng không nghe bà y tá nói tên gì nữa, mà chỉ loáng thoáng nghe bà kể với cô bác sĩ câu chuyện tình trong bộ phim Hàn Quốc đang “hot” trên tivi khi bà chép chép cái gì đấy từ sổ khám bệnh của tôi vào quyển sổ lưu to đùng trên bàn...
Dắt xe ra cổng bệnh viện, tôi gặp chị áo hoa đang đứng bên xe nước mía:
- Ủa, chị ra đây làm gì, bộ chờ lâu quá chưa đến phiên mình nên bực bội?
- Chờ đợi mẹ gì cô ơi, có bệnh hoạn gì đâu, tui bán nước mía đây nè, nghe ông Đậu Đen kể chuyện khám bệnh vui vui nên tui bắt con gái bán hàng, vô ngồi coi thử!
- Chị thấy vui thật à?
- Thiệt chớ, nhờ vậy mà tui quen với ông Đậu Đen, ổng mới cho tui bài thuốc trái nhàu ngâm rượu trị đau bao tử hay lắm!
Truyện ngắn 1.173 chữ của THU TRÂN
0 comments:
Đăng nhận xét
Cảm ơn bạn đã xem bài viết này. Hãy để lại ý kiến hoặc chia sẻ của bạn cùng tác giả nhé. Nhớ để lại tên để tôi còn cảm ơn bạn. Thân mến, Gnasnt