Thứ Hai, 29 tháng 6, 2009

Hội chứng ngày thứ 2




"Thứ hai là ngày đầu tuần, cháu hứa cố gắng chăm ngoan…"

Sao ngày thứ hai mà uể oải quá nhỉ? Không biết tại sao? Tối Chủ nhật sinh nhật ông anh, mình uống cũng ít khỏang 5 chai, tối về ngủ được sáng dậy sớm phi lên cà phê Boo gần văn phòng uống café với anh em. Thế mà vào văn phòng lại thấy uể oải, trống vắng, không muốn làm việc… Tâm trạng chăng?

Trước đây có nghe ai đó nói loáng thóang về thuật ngữ “ Blue Monday Symptom”. Đó là hội chứng mệt mỏi sau ngày nghỉ, được giới giang hồ cổ trắng quốc tế “tổng kết” bằng cái tên “Blue Monday” - ngày thứ Hai mệt mỏi. Thứ Hai được cho là ngày làm việc đáng chán nhất, “đụng đâu hỏng đấy” bởi âm hưởng của những cuộc vui cuối tuần khiến người ta quên mất nhịp điệu công việc và uể oải nuối tiếc, ngại bắt tay vào việc mới…

Sáng nay có mấy cuộc hẹn làm việc với khách hàng quan trọng. Cười lên một cái coi nào…!! Cười một chút cho mặt giãn ra nhìn cho đỡ đần…

Làm việc xong cũng gần 3 giờ chiều. Thôi khỏi về văn phòng, ghé quán café Take gần nhà ngồi “tọa thiền” chút vậy. Quán này tên Take, tiếng Nhật nghĩa là cây tre, một loài cây mình rất thích. Quán có mấy bụi tre gió đong đưa xào xạc làm mình có cảm giác như đang ở trong một rừng trúc xanh.



Cảm giác “chán – trống vắng – vô vị ” vẫn còn, chả muốn đọc báo, chả muốn viết blog, chả muốn chat. Thôi nghe nhạc vậy… To Blossom Blue …

I'm bleeding in ways of the fire burned
I'm crying in ways of the nightbird
No more is there one to lay by my side
I'm straying in nightmares all the time....

Máu ta đang chảy như ngọn lửa thiêu đốt,
Ta đang khóc như con chim đêm lẻ loi trong bóng tối,
Không còn ai để ở bên cạnh ta nữa,
Ta đang chìm đắm trong cơn ác mộng,...

A little something I know
A little somewhere I go, reminds me of you
To blossom blue, is to blossom without you

Những thứ ta biết thật nhỏ nhoi,
Ở nơi nào đó ta tới, gợi cho ta nhớ về em.
Để nỗi buồn tràn ngập, tràn ngập nỗi thiếu vắng em.

I'm breaking but I cannot bear to
I'm staring but I cannot see you
For no more are you to lay by my side
I'm weeping no more then this second time...

Tôi đang kiệt sức nhưng tôi không còn nghị lực để vượt qua
Tôi đang tìm kiếm nhưng không thấy được em
Chẳng có gì hơn, liệu em có đến nằm bên cạnh tôi
Tôi đang khóc như chẳng còn lần nào nữa.

A little something I know
A little somewhere I go
Where the sweet waters flow, reminds me of you
A little something I know
A little somewhere I go
Where the sweet waters flow
Where the mistletoes grow, reminds me of you
To blossom blue, is to blossom without you


Những thứ ta biết thật nhỏ nhoi,
Ở nơi nào đó ta tới,
Nơi dòng nước ngọt ngào tuôn chảy
Gợi tôi nhớ về em.

Những thứ ta biết thật nhỏ nhoi,
Ở nơi nào đó ta tới,
Nơi dòng nước ngọt ngào tuôn chảy
Nơi nhánh tầm gửi vươn mình mọc lên
Gợi tôi nhớ đến em.
Để nỗi buồn tràn ngập, tràn ngập nỗi thiếu vắng em.

Ta lại lần mò trong đêm, tìm kiếm điều gì đó... Ai biết chỉ tôi…



HCM, ngày 29/06/09
Gnasnt

->Read More...
Loading related posts...

1 comments:

Kim nói...

Là hội chứng Monday Blues anh ạ!
Ta lại lần mò trong đêm, tìm kiếm điều gì đó... Ai biết chỉ tôi… ===> trong đêm... chắc kiếm cái mền,^^

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã xem bài viết này. Hãy để lại ý kiến hoặc chia sẻ của bạn cùng tác giả nhé. Nhớ để lại tên để tôi còn cảm ơn bạn. Thân mến, Gnasnt

 

Copyright 2008 , EDITED BY SANGTRE