Sáng thức dậy, trời lấm tấm mưa. Mưa xuân đó mà...
Quyết định chạy xe đi làm mà không mặc áo khoác hay áo đi mưa gì tất. Cứ để cho những bụi mưa phả vào mặt lành lạnh. Thích cái cảm giác này. Nó làm cho mình cảm thấy thư thái đầu óc.
Mấy hôm nay đang bực mình với những chuyện về lương thưởng cho anh em chậm trễ, không rõ ràng, nhất quán của công ty. Vụn vặt, nhưng mình không thích như vậy vì dường như nó thành lối mòn tư duy của các sếp hay là "bài tủ" của các bác. Nhiều anh chị em để status trên YM hay Gtalk: "Chán...!". Tâm lý có tính lây lan rất mạnh. Các nhà tâm lý học bảo vậy. Thế là mọi người đều bị cái tâm trạng "Chán như con gián" đeo vào cổ. Ngoài ra, còn một mớ anh chị em, toàn là key person viết mail chào tạm biệt, khách sáo cảm ơn sự giúp đỡ của cấp trên nhưng sau đó các chế độ thưởng hay hỗ trợ của anh em chưa được giải quyết & bị đùn đẩy trách nhiệm thế là quay sang kể toàn chuyện thâm cung bí sử cười ra nước mắt. Mình cũng thuộc dạng người hay nghỉ ngợi linh tinh nên cũng ít nhiều bị ảnh hưởng...
Tháng Giêng là tháng ăn chơi. Muốn chơi thì phải có tâm trạng vui vẻ, tươi cười. Chứ không có ai vác cái mặt đưa đám đi chơi cả. Vào văn phòng toàn thấy "nhưng gương mặt..đưa đám" cả. Lâu lâu mới lượm lặt được một nụ cười trên môi, nhưng dường như là cười gượng hay cười cầu tài mặt meo méo như bị trúng phong. Gió xuân tuy mát tuy lành, nhưng nhiều khi cũng độc. Không biết đường nào mà tránh. Thế là anh em chán chả muốn vào văn phòng. Ngồi quán cafe, vừa hóng gió xuân, vừa nghe nhạc, vừa online làm việc cho thoải mải đầu óc vừa thư giãn.
Chả biết viết gì, toàn những thứ linh tinh xà bần tả pí lù...
Quyết định chạy xe đi làm mà không mặc áo khoác hay áo đi mưa gì tất. Cứ để cho những bụi mưa phả vào mặt lành lạnh. Thích cái cảm giác này. Nó làm cho mình cảm thấy thư thái đầu óc.
Mấy hôm nay đang bực mình với những chuyện về lương thưởng cho anh em chậm trễ, không rõ ràng, nhất quán của công ty. Vụn vặt, nhưng mình không thích như vậy vì dường như nó thành lối mòn tư duy của các sếp hay là "bài tủ" của các bác. Nhiều anh chị em để status trên YM hay Gtalk: "Chán...!". Tâm lý có tính lây lan rất mạnh. Các nhà tâm lý học bảo vậy. Thế là mọi người đều bị cái tâm trạng "Chán như con gián" đeo vào cổ. Ngoài ra, còn một mớ anh chị em, toàn là key person viết mail chào tạm biệt, khách sáo cảm ơn sự giúp đỡ của cấp trên nhưng sau đó các chế độ thưởng hay hỗ trợ của anh em chưa được giải quyết & bị đùn đẩy trách nhiệm thế là quay sang kể toàn chuyện thâm cung bí sử cười ra nước mắt. Mình cũng thuộc dạng người hay nghỉ ngợi linh tinh nên cũng ít nhiều bị ảnh hưởng...
Tháng Giêng là tháng ăn chơi. Muốn chơi thì phải có tâm trạng vui vẻ, tươi cười. Chứ không có ai vác cái mặt đưa đám đi chơi cả. Vào văn phòng toàn thấy "nhưng gương mặt..đưa đám" cả. Lâu lâu mới lượm lặt được một nụ cười trên môi, nhưng dường như là cười gượng hay cười cầu tài mặt meo méo như bị trúng phong. Gió xuân tuy mát tuy lành, nhưng nhiều khi cũng độc. Không biết đường nào mà tránh. Thế là anh em chán chả muốn vào văn phòng. Ngồi quán cafe, vừa hóng gió xuân, vừa nghe nhạc, vừa online làm việc cho thoải mải đầu óc vừa thư giãn.
Chả biết viết gì, toàn những thứ linh tinh xà bần tả pí lù...
Sài gòn, ngày 19/01/2010
Gnasnt
->Read More...
Gnasnt
0 comments:
Đăng nhận xét
Cảm ơn bạn đã xem bài viết này. Hãy để lại ý kiến hoặc chia sẻ của bạn cùng tác giả nhé. Nhớ để lại tên để tôi còn cảm ơn bạn. Thân mến, Gnasnt