
Cứ mỗi năm, mỗi thập kỷ… các báo chí thường làm một cuộc tuyển chọn các top sự kiện được coi là nổi tiếng nhất thế giới. Trong một lần, tờ thời báo New York Times ở Mỹ đã tổ chức một cuộc bình chọn thú vị về những sự kiện đặc biệt hàng trăm năm và sau đây là một bài diễn văn đựơc phóng viên William Safire tiến cử.
Đó là bài diễn văn của Luật sư George Graham Vest tại phiên toà xét xử vụ kiện đối với một người làm chết một con chó của một ông hàng xóm, diễn ra từ nhiều năm trước đây. Tuy chỉ là một sự kiện nhỏ, lời bào chữa của luật sư đề cập đến câu chuyện giữa con người với nhau, với những triết lý đời thường vô cùng sâu sắc khiến chúng ta phải suy ngẫm. Đọc xong chúng ta không khỏi liên tưởng đến “Cậu Vàng” của Lão Hạc trong truyện ngắn của nhà văn Nam Cao và câu châm ngôn: “Con không chê cha mẹ khó, chó không chê chủ nghèo” của dân tộc ta. Dưới đây là bài diễn văn ngắn gọn nhưng sâu lắng.

Thưa bồi thẩm đoàn!
Người bạn tốt nhất mà người ta có được trên thế giới này có thể một ngày nào đó quay ra thành kẻ thù và chống lại ta. Con cái mà ta nuôi dưỡng với tình yêu thương hết mực rồi có khi là một lũ vô ơn. Những người gần gũi thân thiết ta nhất, những người mà ta gửi gắm hạnh phúc và danh dự có thể trở thành kẻ phản bội, phụ bạc lòng tin cậy và sự trung thành. Tiền bạc mà con người có được rồi sẻ mất đi. Nó mất đi lúc mà ta cần đến nhất. Tiếng tăm của con người cũng có thể tiêu tan trong phút chốc bởi hành động dại dột một giờ. Những kẻ phủ phục tôn vinh ta khi ta thành đạt có thể là những kẻ đầu tiên ném đá vào ta khi ta sa cơ, lỡ vận.

Duy chỉ có một người bạn không bao giờ bỏ ta, không bao giờ vô ơn hay tráo trở, đó là con chó của ta. Con chó của ta luôn ở bên cạnh ta trong phú quý cũng như bần hàn, khi khỏe mạnh lẫn lúc ốm đau, bệnh tật. Nó hôn bàn tay ta dù cái rét mùa đông cắt da cắt thịt hay bão tuyết lấp vùi, miễn sao được cận kề bên chủ. Nó hôn bàn tay dù khi ta không còn thức ăn cho nó. Nó liếm vết thương và những trầy xước mà ta hứng chịu khi va chạm với cuộc đời tàn bạo này. Nó canh giấc ngủ của ta như thể ta là một ông hoàng dù ta chỉ có thể là một kẻ ăn mày. Dù khi có tan gia bại sản, thân tàn, danh liệt, thì vẫn còn con chó trung thành với tình yêu nó dành cho ta như thái dương trên bầu trời. Nếu chẳng may mà số phận đá ta ra rìa xã hội, không bạn bè, không gia cư, thì con chó trung thành chỉ xin ta một ân huệ là cho nó được đồng hành, cho nó được làm kẻ bảo vệ ta trước nguy hiểm, giúp ta chống lại kẻ thù. Và một khi trò đời hạ màn, thần chết đến rước linh hồn ta đi để lại thân xác ta trong lòng đất lạnh, khi tất cả thân bằng quyến thuộc đã phủi tay sau nắm đất cuối cùng và quay đi tiếp tục sống cuộc đời của họ, thì khi ấy vẫn còn bên nấm mộ ta, con chó cao thượng nằm gục mõn giữa hai chân trước, đôi mắt buồn vẫn mở to cảnh giác trung thành và chân thực ngay cả khi ta đã chết rồi …
[Copy từ blog Phạm Tuấn Minh]
0 comments:
Đăng nhận xét
Cảm ơn bạn đã xem bài viết này. Hãy để lại ý kiến hoặc chia sẻ của bạn cùng tác giả nhé. Nhớ để lại tên để tôi còn cảm ơn bạn. Thân mến, Gnasnt