Ông vua xe hơi, Henry Ford, sau khi chết được đưa lên thiên đàng. Tại cổng, thánh Peter đang chờ sẵn để đón chào. Vừa gặp ông ta, thánh Peter cho biết :
- Hồi còn sống, ngươi đã thực hiện nhiều việc công ích cho xã hội, như sáng chế ra phương pháp làm việc dây chuyền, khiến kỹ nghệ xe hơi thay đổi cả thế giới. Với thành quả như vậy, ngươi sẽ được một đặc ân là có thể chuyện trò với bất cứ ai ở trên thiên đàng này.
Suy nghĩ vài giây, ông ta xin được gặp Thượng đế, Thánh Peter liền dẫn ông ta đến gặp Thượng đế. Vừa nhìn thấy Thượng đế, ông ta bèn hỏi ngay:
- Thưa Ngài, lúc chế tạo ra đàn bà, Ngài đã suy nghĩ những chi ?
Thượng đế nghe xong bèn hỏi lại:
- Ngươi hỏi như vậy là ý gì?
Ông ta trả lời:
- Trong sáng chế của Ngài có quá nhiều sơ sót. Phía trước thì bị phồng lên, phía sau thì bị nhô ra. Máy thường kêu to khi chạy nhanh. Tiền bảo trì và nuôi dưỡng quá cao. Thường xuyên đòi hỏi nước sơn mới. Cứ đi hai mươi tám ngày là lại bị chảy nhớt và không làm việc được. Chỗ bơm xăng và ống xả lại quá gần nhau. Đèn trước thì quá nhỏ. Tiêu thụ nhiên liệu thì nhiều khủng khiếp.
Thượng đế nghe qua liền bảo:
- Ngươi hãy đợi một lát để ta xem lại bản thiết kế.
Ngài bèn cho gọi toàn bộ kỹ sư thiết kế và cơ khí trên thiên đàng lại để xem xét quá trình. Sau một thời gian, họ đã trình lên cho Thượng đế bản báo cáo. Xem xong, Ngài bèn phán rằng:
- Những lời ngươi vừa nói hoàn toàn đúng, bản thiết kế của ta thật có nhiều sai sót, nhưng nếu tính trên phương diện kinh tế thì hiệu quả lại rất cao : Gần 98% đàn ông trên thế giới xài sản phẩm do ta chế tạo, trong khi chỉ chưa đầy 10% đàn ông xài sản phẩm của ngươi.
Từ câu truyện kể trên, gã lan mam suy nghĩ về tình nghĩa vợ chồng, cũng như về đời sống gia đình.
Tác giả Phu Chu trên báo “Tuổi Trẻ Cười” đã viết như sau :
“Theo các bà vợ đã trải qua chinh chiến ghen tuông, thì các ông bây giờ “ghê” lắm, “kinh” lắm. Chuyện bồ bịch lây lan còn nhanh hơn cả dịch cúm gà, heo tai xanh… Vì thế, phải tìm cách ràng buộc chứ.
Thế nhưng, thay vì ràng buộc nhau bằng sợi tơ vàng óng ánh, hay dải lụa mềm mại, mát rượi, thì nhiều bà vợ “chơi” luôn một cuộn dây thừng, hay dây thun gai để đối phương dù có cố gắng giãy giụa, cũng không thể chạy thoát, mà càng giãy càng thương tích đầy mình”.
Dĩ nhiên là có nhiều thứ dây thừng, thậm chí có cả dây xích để ràng buộc lẫn nhau. Tuy nhiên, trong phạm vi bài viết này, gã chỉ xin bàn tới một độc chiêu, đó là ràng buộc nhau bằng…tiền.
Ngày xưa, ở Việt Nam người ta chưa có ngân hàng để gửi tiền, cũng như chưa có két sắt đề mà cất tiền. Vì thế, người ta thường đựng tiền trong những cái ruột tượng hay những cái hầu bao.
Ruột tượng, theo nghĩa đen là ruột con voi, thế nhưng mấy ai trên đời đã được nhìn thấy cái ruột ấy. Còn theo nghĩa chuyên dùng, thì đó là một cái bao bằng vải, tuy nhỏ nhưng dài, vừa làm dây lưng lại vừa đựng tiền bạc.
Theo Toan Ánh trong “Phong tục Việt Nam” thì :
“Cùng với chiếc thắt lưng thường dùng, các bà các cô còn dùng thêm chiếc thắt lưng bao, đây là cái bao dài để các bà các cô đựng túi tiền.
Thắt lưng bao có chiều dài như một chiếc thắt lưng, khâu hai mép lại với nhau, nhưng lúc khâu bao cũng để lệch độ một khổ vải để miệng bao có hình chênh chếch, đút tiền vào được dễ dàng.
Thắt lưng bao cũng được nhuộm các màu. Các bà các cô thường ưa màu hoa lý và màu đỏ già gân chuyển sang màu nâu. Thắt lưng bao cũng thắt quanh người và cũng thắt giống như thắt lưng thường. Chiếc thắt lưng bao còn được mang tên là…ruột tượng”.
Còn hai chữ “hầu bao”, mặc dù gã đã tìm tòi, nhưng vẫn chưa được hiểu rõ chữ “hầu” ở đây nghĩa là gì. Tuy nhiên “hầu bao” nói chung là cái túi hay cái bao để đựng tiền.
Ngày nay chẳng còn ai dùng tới ruột tượng hay hầu bao, mà người ta dùng ví hay bóp, tức là cái túi da, có nhiều ngăn để đựng tiền và giấy tờ.
Thế nhưng, khi bảo nắm được ruột tượng, hay quản lý được hầu bao của ai, thì có nghĩa là nắm được tiền bạc, quản lý được vận mạng của người ấy và mình thì luôn ở vào cái thế thượng phong.
Thực vậy, ai trong chúng ta cũng hiểu được giá trị của tiền bạc, nó có một sức mạnh khả dĩ sai khiến được người khác và bắt họ phải lệ thuộc vào mình :
- Miệng nhà giàu có gang có thép.
Hay :
- Nén bạc đâm toạc tờ giấy.
Nhiều lần gã cũng đã suy gẫm về những chương trình viện trợ của những nước giàu đối với những nước nghèo. Mặc dù nói rằng viện trợ không hoàn lại, hay viện trợ không điều kiện. Thế nhưng, nếu tôi bảo mà anh không nghe, lúc đó tôi sẽ cúp viện trợ và anh sẽ chết không kịp ngáp.
Nếu gã nhớ không lầm thì vào những ngày gần giải phóng, chính phủ miền Nam năn nỉ ỉ ôi anh chàng Mỹ viện trợ cho một khoản tiền là 360 triệu đô la. Số tiền này được qui ra bằng vũ khí và tất cả những sự lỉnh kỉnh khác. Nhưng anh chàng Mỹ đã từ chối và miền Nam đã đi tới chỗ sụp đổ. Dĩ nhiên là còn nhiều nguyên nhân nữa, chứ không phải chỉ có bằng ấy mà thôi đâu.
Thế nhưng, chỉ bằng ấy mà thôi cũng đủ cho thấy sức mạnh vạn năng của tiền bạc :
- Mạnh vì gạo, bạo về tiền,
Có tiền có gạo là tiên trên đời.
Hay như một câu danh ngôn đã bảo :
- Khi đồng tiền đi trước, thì mọi cửa đều mở rộng.
Tới đây gã xin đi vào một lãnh vực nhỏ bé hơn, đó là lãnh vực gia đình. Mặc dù không nói ra, nhưng hình như đã có một thỏa thuận ngầm với nhau rằng :
- Ai nắm giữ được túi tiền, thì người đó sẽ làm chủ gia đình.
Vì thế, chị vợ ra sức ràng anh chồng và ngược lại anh chồng cũng ra sức buộc chị vợ bằng…tiền.
Trước hết, chị vợ ràng buộc anh chồng bằng tiền.
Rất nhiều chị vợ quan niệm rằng :
- Chồng mãi mãi là của riêng mình, nếu trong túi anh ta không rủng rỉnh có nhiều tiền bạc.
Vì thế, chị vợ ra sức quản lý chặt chẽ mọi nguồn thu nhập của anh chồng. Cụ thể là tiền lương hàng tháng phải đòi cho bằng được tới tận đồng xu cuối cùng. Những lời nói bùi hơn lạc, chẳng khác gì bàn tay sắt bọc nhung, chị vợ dùng để mà bóp cổ, khiến anh chồng phải lè lưỡi :
- Cả hai chúng mình đã trở nên một, đâu còn tiền anh, tiền em, mà là tiền chúng mình đấy chứ. Anh cứ để em giữ, lúc nào cần em sẽ đưa ngay cho mà.
Với những lời lẽ ngọt hơn cả đường cát, mát hơn cả đường phèn như vậy, anh chồng bỗng lạc vào mê hồn trận, bấn loạn cả tâm thần, nhất là vào thuở tình yêu còn đang nồng cháy. Và thế là cứ rui ríu nghe theo : giao nộp đầy đủ, chẳng bao giờ dám tơ tưởng đến quĩ đen quĩ đỏ.
Thế nhưng, khi đã nắm được hầu bao rồi, thái độ của chị vợ bỗng dưng đổi thay : chỉ biết có đầu vào, mà luôn phớt tỉnh cái đầu ra, nhận thì cười cười nói nói, còn chi thì day dứt và đay nghiến. Những anh chồng nhiều kinh nghiệm thương đau đã nhận xét :
- Vợ chính là một thứ “ngân hàng”. Gửi vào thì dễ, nhưng lấy ra thì khó khăn vô cùng.
Hầu như tất cả các bà vợ đều “ghét cay ghét đắng, ghét vào tận tim” thói trăng hoa đèo bòng bồ nhí, và tật ăn nhậu say xỉn của anh chồng. Mà hai thói tật này lại liên hệ mật thiến đến túi tiền, cho nên cần phải quản lý một cách hết sức chặt chẽ.
Thứ nhất là thói trăng hoa đèo bồng bồ nhí.
Thực vậy, người xưa đã bảo :
- Có tiền mua tiên cũng được.
Với một chiếc ví dày cộm những xấp tiền mới tinh, xem chừng bước đi của anh chồng trở nên mạnh mẽ khi bước vào những chốn ăn chơi. Và lập tức được các nàng tiên nữ vây quanh, chiều chuộng. Ăn thì có người gắp và đưa lên tận miệng. Uống thì có người rót và mời mọc hết ly này tới ly khác. Xừng xừng thì có người sẵn sàng cho mượn bờ vai hay bắp vế làm chỗ gác chân gác tay. Mệt mỏi thì có người mát xa, mát gần… Cứ việc chi cho thật đẹp, thì anh chồng dù xấu xí đến đâu cũng vẫn nghiễm nhiên trở thành một…thượng đế.
Có những anh chồng, thuở còn hàn vi, thì rất thương vợ thương con, chắt chiu từng đồng để mang về nuôi sống những người thân yêu và gia đình chan hòa hạnh phúc, một thứ hạnh phúc rất đơn sơ, theo kiểu :
- Râu tôm nấu với ruột bầu,
Chồng chan, vợ húp, gật đầu khen ngon.
Nhưng rồi cuộc đời bỗng mỉm cười, phát đạt trong công ăn việc làm, trúng mánh trong nhiều vụ “áp phe” như sang nhượng đất đai và nhà cửa, mà bây giờ người ta gọi là…cò đất. Anh chồng cứ phất lên như diều gặp gió, tiền bạc chảy vô như nước, đếm không xuể.
Tiền nhiều nên phát sinh chứng “rửng mỡ”. Chị vợ ở nhà bỗng trở thành một thứ “bà lão” quá đát, cần phải có thư ký trẻ đẹp, đễ giao dịch trong việc làm ăn. Rồi từ chỗ tâm đầu ý hợp, anh chồng tậu ngay một căn phố, rồi bao thầu từ A đến Z mọi chi phí cho cô thư lý riêng của mình, để rồi đèo bòng bồ nhí lúc nào cũng chẳng hay.
Biết được cái thói trăng hoa ấy, nên chị vợ lại càng kiểm soát ngân sách một cách thật nghiêm ngặt, bởi vì theo chị nghĩ :
- Mấy con nhỏ xinh xinh ở hàng quán, có con nào lại chịu đong đưa mời chào, hay liếc mắt gợi tình với một gã bị viêm màng túi kinh niên, cho dù cái mã bên ngoài của gã ta có đẹp trai đến mấy chăng nữa…
Chuyện ăn nhậu phè phỡn nơi hàng quán chỉ là chuyện lẻ tẻ mà còn như thế, huống nữa là chuyện lập hẳn một dinh cơ nho nhỏ cho cô bồ nhí. Không tiền, thì làm sao mua được nhà cửa giữa thời buổi đất cát còn mắc hơn vàng. Không tiền, thì làm sao có thể bao thầu mọi nhu cầu cần thiết giữa thời buổi vật giá leo thang đến chóng cả mặt… Chỉ còn nước giơ tay lên trời mà thề quyết trung thành với chị vợ :
- Bà xã muôn năm.
Thứ hai là tật ăn nhậu say xỉn.
Hầu như chị vợ nào cũng tỏ ra bực bội mỗi khi anh chồng không về nhà ăn cơm. Trong khi chờ đợi mà chẳng biết ly do, nhìn mâm cơm mình đã cẩn thận nấu mướng cứ lạnh tanh lạnh ngắt mà muốn ứa nước mắt, rồi trong đầu óc xuất hiện những câu hỏi :
- Giờ này anh ở đâu và anh ở với ai ? Nhỡ bị tai nạn giao thông thì sao ?
Hầu như chị vợ nào cũng không chịu nổi cảnh mãi tận khuya anh chồng mới trở về trong tình trạng say xỉn, nồng nặc mùi bia rượu. Không cho chó ăn chè thì còn phúc tổ bảy mươi đời.
Thế nhưng, trong mối liên hệ xã hội, anh chồng nào mà chẳng có những người bạn. Bạn cùng học một trường, bạn cùng làm một nghề, bạn cùng ở trong một công ty… Gặp nhau là tay bắt mặt mừng, không rủ nhau đi nhậu, cho dù chỉ là một cái lẩu dê vỉa hè, thì cũng cà phê cà pháo tí chút.
Ngoại trừ những anh chồng nghiện nặng, vốn dĩ đã làm đệ tử của Lưu Linh, bữa nào cũng phải dùng vài ly cho mở mang trí hóa hay cho giải bớt cơn sầu, còn phần đông các anh chồng, khi ăn cơm ở nhà với vợ và con, rất nghiêm chỉnh chẳng đụng tới một giọt rượu, nhưng khi gặp bè bạn thì khác, đúng như một kinh nghiệm về những điều kiện của việc uống rượu, đó là phải tốt cái nhắm và phải lắm anh em.
Hai điều kiện này xem ra hơi bị hao tiền tốn bạc. Hơn thế nữa, hôm nay người ta mời mình, thì ngày mai minh phải mời lại người ta, như vậy mới là dân chơi thứ thiệt, đúng điệu và đúng mốt, có đi có lại mới toại lòng nhau.
Tuy nhiên, nếu chiếc túi hơi bị rỗng, thì chỉ có nước tan sở là ba chân chạy về nhà ăn cơm với bà xã, vừa an toàn thực phẩm, lại vừa đầm ấm gia đình trong cảnh đoàn tụ xum vầy. Hơn nữa, anh chồng cũng chẳng còn can đảm và mặt mũi nào, để ăn ké hay nhậu chùa với bạn bè hoài hoài…
Cuối cùng thì câu điệp khúc của muôn đời vẫn là :
- Mình về ăn bát cơm ta,
Mắm tôm cà ghém, cơm nhà vẫn hơn.
Phương án quản lý hầu bao, xiết chặt túi tiền của các chị vợ đã đem lại những kết quả tuyệt vời, dồn anh chồng vào thế việt vị, bất nhóc nhách. Tuy nhiên, các chị vợ cũng cần phải xét lại một tí trước những nhu cầu chính đáng, kẻo bị phản tác dụng, khi anh chồng biết mở mắr ra, mà gian dối, cắt đầu nọ, bớt đầu kia, để lập quĩ đen quĩ đỏ cho riêng mình.
Đúng thế, một anh chồng đã tâm sự :
“Nghe những lời ngọt ngào, tôi đã tin tưởng trao tất cả lương bổng của mình cho cô ấy giữ. Ai ngờ khi cần tiền để đi đám cưới con của bạn, mừng tân gia cậu em, hay thăm hỏi đồng nghiệp đau ốn, cô ấy lại giữ khư khư không đưa cho tôi với lý do :
- Anh cứ tập trung vào công việc ở cơ quan, còn mọi chuyện đối nội cũng như đối ngoại, thì hãy để đấy cho em.
Lần khác cô em gái út của tôi phải vào bệnh viện, muốn cho em chút tiền gọi là để bồi dưỡng sức khỏe, hỏi đến thì lập tức cô ấy nổi cáu :
- Anh tưởng vài đồng bạc lương của anh là đủ chi tiêu trong tháng hay sao ? Nếu không có em giữ thì bố con anh làm gì có những bữa cơm ngon, canh ngọt như thế này. Hay là từ nay, em trao lại cho anh giữ tiền, anh muốn ăn ở đâu thì tùy anh.
Biết cô ấy nói dỗi, tôi không còn ý định rút tiền từ túi của cô ấy nữa. (Báo Gia đình).
Tiếp đến, anh chồng ràng buộc chị vợ bằng tiền.
Ngày hôm nay, phe đàn bà con gái đã được giải phóng, không còn bị giam trong xó bếp, làm bạn với nồi niêu xoong chảo, nhưng đã ngoi ra ngoài xã hội và đã gặt hái được những thành quả đáng kể. Có người làm tới tổng thống, thủ tướng. Có người làm tới bộ trưởng, nghị sĩ. Có người làm tới kỹ sư, bác sĩ…
Tuy nhiên phần đông cánh đàn ông con giai, nhất là các anh chồng, đều muốn chị vợ của mình ở lại nhà mà “tề gia nội trợ”, chứ không mấy hứng thú khi thấy chị nợ bươm chải ngoài xã hội.
Lý do thứ nhất, vì anh chồng sợ bị phỗng tay trên.
Thực vậy, mặc dù nhiều lúc trong gia đình, cơm chẳng lành và canh cũng chẳng ngọt, nhưng tận đáy lòng anh chồng vẫn muốn chị vợ là của riêng mình. Ra ngoài đường, thiên hạ nhìn chằm chặp bằng những cặp mắt cú vọ thì làm sao chịu cho nổi. Hơn thế nữa, như người ta vốn thường diễn tả :
- Vợ là cơm nguội của ta,
Nhưng là phở tái, thằng cha láng giềng.
Lý do thứ hai, vì anh chồng lo bị mất giá.
Thực vậy, nếu “chẳng may” chị vợ có chức to hơn, hay kiếm được nhiều tiền hơn, thì anh chồng sẽ bị tụt hạng và rớt giá không phanh. Lúc bấy giờ bậc thang giá trị trong gia đình sẽ bị đảo lộn. Chị vợ sẽ lên ngôi bà chủ, còn anh chồng thì chui xuống làm tên đầy tớ. Và sự thật đã xảy ra như vậy.
Nhiều chị vợ đã khinh anh chồng ra mặt, chỉ vì anh chồng bị thất nghiệp, không còn kếm ra tiền :
- Cái nhà này, nếu không có bàn tay của tôi thì sẽ như thế nào ? Anh biết đấy. Không có tôi, bố con anh chỉ còn nước bị gậy mà ra ngoài đường.
Vì thế, những anh chồng khôn ngoan đã tìm đủ mọi cách để chị vợ phải hoàn toàn lệ thuộc vào tiền bạc của mình, phấn đấu trở thành cột trụ trong gia đình, không phải chỉ để chứng tỏ bản lãnh đàn ông của mình, mà còn để chị vợ phải dựa vào, bởi vì nếu không dựa vào cột thì biết dựa vào đâu bây giờ.
Các anh chồng ra sức dỗ ngon dỗ ngọt để cô ta chịu ở nhà :
- Đi làm mệt mỏi lắm, nhất là khi em đã lớn tuổi.
- Đi làm đầu óc căng thẳng, khó mà có…bầu. Có rồi, thì cũng dễ dàng…tuột như chơi.
- Mình anh đi làm cũng đủ nuôi sống gia đình này mà.
Quá cảm động, các chị vợ liền từ bỏ công danh sự nghiệp để ở nhà chu toàn thiên chức “nội tướng”. Và thế là chui đầu vào rọ. Lúc đầu còn tương đối rảnh rỗi, nhưng khi đã có được một hay hai mặt con, bấy giờ chị vợ sẽ phải đầu tắt mặt tối, làm không hết việc và nếu có mở miệng xin tiền, dù là tiền mua sữa cho con, anh chồng vẫn cứ tỉnh bơ, bằng không thì lại quạu cọ :
- Tôi có phải là máy đâu mà in ra tiền.
Bao nhiêu thói hư tật xấu của anh chồng, chị vợ bèn phải cắn răng chịu đựng chứ làm sao bứt ra được một khi đã dựa vào cột, hay đã lệ thuộc vào đồng tiền nhỏ giọt của anh chồng.
Gã xin mượn trò chơi “thả diều” của tác giả Phu Chu trên báo “Tuổi Trẻ Cười” như một kết luận :
Cánh diều và sợi dây không thể thiếu nhau. Sợi dây phải mỏng manh nhưng rất dai. Căng quá, dây sẽ đứt. Chùng quá, cánh diều sẽ đâm xuống đất. Ngoài ra, trò chơi này cần phải có gió và khoảng trống. Đó mới chính là tình yêu vợ chồng vậy.
Gã Siêu
->Read More...
0 comments:
Đăng nhận xét
Cảm ơn bạn đã xem bài viết này. Hãy để lại ý kiến hoặc chia sẻ của bạn cùng tác giả nhé. Nhớ để lại tên để tôi còn cảm ơn bạn. Thân mến, Gnasnt