Thứ Năm, 17 tháng 6, 2010

Lời nhắc nhở của Thượng Đế




"Chúng ta sẽ cảm thấy giá trị thật sự của hạnh phúc cho đến khi chúng ta đã đánh mất hoặc sắp sửa mất nó". - Khuyết danh

Tôi sinh ra trong một gia đình bình thường – có bố mẹ và một người anh trai. Gia đình chúng tôi sống trong một ngôi nhà xinh xắn có hang rào cọc trắng bao quanh. Mọi chuyện cứ trôi qua êm đềm như vậy cho đến một ngày đầu tháng Giêng.

Đó là một buổi sáng Chủ nhật, tôi thức dậy và chuẩn bị đến trường mẫu giáo – nơi tôi đang làm thêm vào ngày cuối tuần. Trong lúc chuẩn bị bước ra thì tôi nghe thấy tiếng bước chân vội vã kèm theo tiếng hét hốt hoảng của mẹ. Linh cảm có điều gì chẳng lành, tôi vội mở cửa và chạy như bay xuống sau nhà. - Bố con…! Bố con…

Tôi nhìn theo hướng tay của mẹ và chết trân trước những gì mình đang chứng kiến: Bố tôi đang nằm dài trên một chiếc ghế, mắt nhắm ghiền, mặt xanh tái. Anh tôi đang ôm lấy thân thể rũ rượi của ông.

Mẹ bảo tôi ra ngoài đợi xe cứu thương. Tôi làm theo như một cái máy, đầu óc như tê dại hẳn đi. Chuyện gì đang xảy ra với bố tôi? Liệu bố có làm sao không? Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, lòng như có lửa thiêu đốt vì mãi không thấy xe cứu thương đến.

***
Thời gian cứ chậm rãi trôi. Ba mẹ con tôi sốt ruột ngồi đợi bố bên ngoài phòng cấp cứu. Cảm giác lo lắng bủa vây tôi. Tôi nhìn sang mẹ và ôm chầm lấy bà. Cuối cùng thì bác sĩ cũng bước ra ngoài và thong báo rằng bố tôi bị đột quỵ và cần phải nằm lại viện một thời gian.

Suốt thời gian bố nằm viện, đêm nào tôi cũng thức cầu nguyện cho bố. Tôi cầu xin Thượng đế hãy cứu lấy bố tôi. Tôi nguyện răng nếu lần Người che chở cho bố tôi qua được cơn bạo bệnh thì tôi sẽ không bao giờ đòi hỏi Người thêm bất cứ điều gì. Với tất cả niềm tin và lòng thành tâm của mình, tôi mong bố sẽ sớm hồi phục và trở lại cuộc sống bình thường.

Vào tuần thứ ba, tôi vào bệnh viện thăm bố thì nhận được tin vui. Mẹ cho biết bệnh tình của bố tôi đã thuyên giảm và bố đã có thể nói chuyện được. Tôi ôm lấy mẹ trong niềm hạnh phúc vô bờ. Vậy là Thượng đế đã lắng nghe lời cầu nguyện của tôi. Cả mẹ và anh trai tôi cũng khóc. Không có từ ngữ nào có thể diển trả hết niềm hạnh phúc lớn lao của chúng tôi khi đó.

Và sau lần đột quỵ của Bố, tôi nhận ra rằng không có điều gì tồn tại mãi trong cuộc sống. Giờ đây, tôi luôn cố gắng làm vui lòng bố mẹ và ở bên cạnh gia đình mỗi khi có thể. Khi cả gia đình quay quần bên nhau quanh bàn ăn mỗi tối, tôi lại thầm cảm ơn Thượng đế. Tôi đã không hiểu được giá trị của gia đình cho đến khi nhận được lời nhắc nhở của Người.

- Kelly Powell-

->Read More...
Loading related posts...

0 comments:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã xem bài viết này. Hãy để lại ý kiến hoặc chia sẻ của bạn cùng tác giả nhé. Nhớ để lại tên để tôi còn cảm ơn bạn. Thân mến, Gnasnt

 

Copyright 2008 , EDITED BY SANGTRE